Bất quá nhìn người anh em mà ma cũng run sợ này, làm sao để anh ta mở miệng nói chuyện đây, đây cũng là cả một vấn đề, nhìn Dương Thần cùng những người trong phòng ngủ đang nghiên cứu phương án bào tường, tôi cùng bọn họ lên tiếng chào, nói có lời muốn hỏi Diệp tường Phi, muốn mang anh ta ra ngoài, kết quả không một người nào phản đối, lúc này Diệp tường Phi ở trong mắt mọi người, đoán rằng cũng có chút giống Tân Nhã rồi.

Dương Thần cũng không nói gì, chẳng qua là nói tôi cẩn thận một chút, đừng để cho anh ta xảy ra chuyện gì.

Xem ra, đây mới là người anh em tốt.

Tôi hướng ánh mắt về phía Thiệu Bồi Nhất, liền cùng nhau đỡ Diệp tường Phi đi ra ngoài, người anh em này cũng không có phản ứng gì, khóe miệng còn chảy một ít nước miếng, ánh mắt nhìn thẳng, tôi một tay đỡ cánh tay của anh ta, một tay nắm chặt thành hình quả đấm, trong đầu nghĩ nếu anh ta lại mắc bệnh, tôi liền cho anh ta một quyền.

Sau đó A Long nhìn một chút, do dự một chút, cũng đi theo chúng tôi trở về, so với bào tường mà nói, hiện giờ đối với anh ta Diệp Tường Phi có sức hấp dẫn lớn hơn.

Phòng ngủ chúng tôi cách nơi này không bao xa, mấy bước đã đến, sau khi vào phòng, A Long liền bị tôi đưa cho nhiệm vụ mới ---- giữ cửa.

Bởi vì tôi muốn ở trong phòng nghĩ biện pháp để cho Diệp Tường Phi tỉnh lại, cũng muốn anh ta mở miệng nói chuyện, tuyệt đối không thể bị quấy rầy.

Tôi yêu cầu Thiệu Bồi Nhất kéo rèm cửa sổ, Thiệu Bồi Nhất hỏi một chút là tôi muốn làm gì, cậu chẳng lẽ học phương pháp của bác sĩ y khoa đó sao? Tôi cười nói, biện pháp kia của ông ta dường như là có thể dùng được một lúc, bây giờ cứ quan sát tôi đi.

Tôi để Diệp Tường Phi ngồi ở trên ghế, anh ta cũng rất nghe lời, bảo làm gì thì làm cái đó, ánh mắt đờ đẫn, đáy mắt đục ngầu, cả người cũng tựa như bất động, hơn nữa trên mặt dần dần lại nổi lên vẻ mặt như khóc như cười, thật giống như lại muốn phát tác.

Nhờ có tôi kịp thời đem anh ta mang ra ngoài, tôi không khỏi âm thầm bội phục quyết định đúng đắn của mình. Tiếp theo, tôi lấy bao vải ra, đem ba cây ngân châm xếp thành một hàng, nhìn một chút, sau đó lấy ra Định Hồn châm.

Định Hồn châm dài ba tấc bảy phân, dùng để trấn định hồn phách, đây là lần đầu tiên tôi lấy nó ra, cầm ở trong tay, nhưng tôi chỉ thực hiện châm tổng cộng chỉ hai lần, hai lần trước dùng Độ Hồn châm, đều không có quy tắc gì, đâm loại người chết đó cũng không cần đền mạng nhưng lần này lại không giống, tôi phải bảo đảm đâm kim chính xác, chẳng những phải cứu người, hơn nữa không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Châm như thế nào đây?

Thật ra thì trước đó, tôi đã từng cố ý xem qua một ít sách y thuật, nhất là châm cứu huyệt vị, cái khác không nhớ, nhưng đối với cái an thần định hồn này, có mấy cái huyệt vị, như vậy hẳn là có thể hạ châm.

Huyệt vị trên thân thể con người có vô số, châm cứu cũng rất quan trọng, ví dụ như châm vào mấy huyệt vị kia đều để chữa trị bệnh, không thể hạ châm sai, nhưng tôi vốn là cũng không có cơ sở, nhìn thêm cũng không hiểu nhiều, kết quả là nhớ mấy tên huyệt vị, hơn nữa còn là chọn huyệt vị dễ tìm nhất, tin tưởng lần này có thể sử dụng được.

Mà mấy huyệt vị bên trong này, tôi chỉ có thể tìm được chính xác ba cái, một cái là huyệt thần môn, một cái là huyệt đại lăng, còn có một cái là huyệt gian sử.

Nguyên nhân rất đơn giản, ba huyệt vị trên căn bản là ở một vị trí không xa, hơn nữa quá dễ tìm, ở nơi gần cổ tay, sờ một cái là có thể mò tới, mà những cái huyệt vị khác, không phải ở phía sau đầu chính là ở sau ót, còn có ở trên bắp chân, còn có trên cánh tay, dưới so sánh, liền tìm ba cái tốt nhất, hơn nữa không sai được.

Tôi tỏ ý Thiệu Bồi Nhất giữ chặt hắn, đừng để cho anh ta lộn xộn, sau đó đưa tay nắm tay phải anh ta, lòng bàn tay hướng lên, ở chính giữa cổ tay anh ta nhấn xuống, gật đầu một cái, đây là huyệt đại lăng.

Sau đó lại dọc theo gân cổ tay hướng mặt bên xê dịch chút ít, nơi đó có một nơi lõm xuống, vâng, đây là huyệt thần môn.

Tiếp, dọc theo huyệt đại lăng hướng lên, chỗ gân cổ tay ba tấc, nằm giữa hai gân, đây là huyệt gian sử.

Phương pháp châm cứu được mô tả trong sách, cả ba huyệt vị này đều có thể chữa trị các loại bệnh tật về tinh thần, tim đập mạnh, điên loạn, động kinh, ngáy, phù chính khử tà, còn có công dụng an bình, nếu như từ một góc độ khác để giải thích, chính là chế áp tà khí.

Nhưng mà châm cứu trong Trung y chú trọng phối hợp, không thể nào chỉ châm một chỗ, có thể trên tay tôi cũng chỉ có một cây Định Hồn châm, chỉ có thể lựa chọn một cái, tôi do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định, châm huyệt đại lăng.

Nguyên nhân là, huyệt đại lăng này, lại được gọi là tâm quỷ, bên trong chứa mười ba huyệt quỷ, mặc dù tôi không biết rốt cuộc nó là cái gì, nhưng nghe thì liền cảm thấy rất lợi hại.

Tay tôi cầm ngân châm, có chút khẩn trương nhìn huyệt đại lăng trên tay phải Diệp Tường Phi, cứ điểm đó, đâm vào.

Diệp Tường Phi khẽ run một cái, sau đó cũng không phản ứng gì, lá gan tôi hơi lớn một chút, tiếp tục dùng sức.

Một mực châm vào ước chừng không tới một tấc, tôi dừng lại, ngẩn người nhìn phía trên còn dư lại ba tấc ngân châm, không còn cách nào, cổ tay người không dầy như vậy, châm thêm nữa, liền xuyên thấu.

Nhưng mà Định Hồn châm lại có ba tấc bảy phân, tôi trong lòng thầm nghĩ, châm pháp Hàn gia, chỉ sợ cách dùng không phải thế này, nhất định phải đâm chỗ khác mới đúng, nếu không, kim dài như vậy làm gì?

Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, tôi đâm Định Hồn châm vào, liền lui về phía sau một bước, quan sát biểu tình Diệp Tường Phi biến hóa, Thiệu Bồi Nhất đứng ở bên cạnh anh ta, tay khoác lên trên bả vai anh ta, cũng ngưng thần chú ý.

Chỉ thấy Diệp Tường Phi mới bắt đầu một mực cúi đầu, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt tựa như khóc tựa như cười, nhưng ngân châm này vào huyệt, dần dần liền bắt đầu biến hóa, bất quá cũng không bình thường, mà là đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, mở miệng cười ngu ngốc.

Tôi trong lòng thầm nói không tốt, đây không phải là bị tôi một kim đâm cho ngu chứ ? Đang chuẩn bị nếu như tình huống không đúng tôi sẽ đi nhổ châm nhưng Diệp Tường Phi lại đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, chợt ho khan mấy tiếng, ho khan ra một bãi đàm, ngay sau đó cặp mắt liếc một cái, ừng ực một chút liền ngã về phía sau.

Thiệu Bồi Nhất nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ hắn, tôi chạy tới mở mí mắt hắn, tốt lắm.

Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó chỉ thấy Diệp Tường Phi chậm rãi mở mắt, mặc dù vô thần, nhưng khá hơn rất nhiều, chỉ có chút không biết rõ ràng tình trạng, bối rối nhìn chúng tôi.

Tôi xem anh ta một chút, mở miệng nói:

- Bạn học Tiểu Diệp, cậu đừng sợ, nơi này là phòng ngủ 303, tôi..

Tôi còn chưa dứt lời, hắn liền cắt ngang:

- Tôi biết, cậu là Hàn Thanh Thiên.

Di, anh ta biết tôi? Tôi nghi hoặc nhìn anh ta, anh ta cười ngây ngô nói:

- Mới vừa rồi lúc tôi còn mê man, nghe các người nói chuyện.

Nga, nguyên lai là như vậy, xem ra anh ta mới vừa rồi cũng không phải hoàn toàn không có ý thức, tôi lại hỏi anh ta:

- Vậy cậu có biết hay không, kết quả những ngày qua cậu xảy ra chuyện gì, cậu tốt nhất có thể nói với chúng tôi rõ ràng, như vậy chúng tôi mới có thể giúp cậu.

Diệp Tường Phi lúc này tựa hồ mới dần dần hiểu rõ ra, ngẩng đầu nhìn tôi, lại nhìn Thiệu Bồi Nhất một chút, thở dài, nói:

- Tôi nhớ ra rồi, tôi lần này chính là bị cậu đánh...

Không nghĩ tới tôi đi châm này xuống, lại để cho hắn đem tất cả mọi chuyện cũng nhớ ra, đây thật là chuyện khiến tôi không ngờ, ngay sau đó, Diệp Tường Phi liền chậm rãi kể cho chúng tôi về chuyện một tháng trước...

Cùng mở đầu tất cả câu chuyện về quỷ, Diệp Tường Phi ngày đó không trêu ai không chọc ai nằm ở trên giường ngủ, nửa ngủ nửa tỉnh, bỗng nhiên liền phát hiện trước mặt tựa hồ có người đang nhìn anh ta.

Lúc ấy anh ta còn tưởng rằng là ai đùa dai, phòng ngủ trường đại học, khó tránh khỏi sẽ có người thích đùa giỡn, nửa đêm hù dọa người, anh ta mơ mơ màng màng, tiện tay liền đánh ra một cái tát, trong lòng còn lẩm bẩm, con mẹ nó là ai a...

Không ngờ một tát này là vỗ hụt, cái gì cũng không đánh đến, mà mặt người kia vẫn còn ở trước mặt nhìn chằm chằm anh ta, anh ta lập tức liền thức tỉnh, chợt vừa mở mắt nhìn, trước mặt căn bản cũng không có người, trong phòng ngủ một mảng đen nhánh.

Anh ta chớp mắt một cái, trong đầu nghĩ, mình có thể là ngủ mơ, có lẽ là nằm mơ đi.

Vì vậy anh ta trở mình, mặt hướng vào vách tường, ngủ tiếp.

Lần này, anh ta rất nhanh liền ngủ, nhưng không biết qua bao lâu, cảm thấy trên người có chút lạnh, mơ mơ màng màng đưa tay kéo chăn, cứ như vậy nửa mở mắt ra, bỗng nhiên lại nhìn thấy mặt người mới vừa rồi kia, đang nhìn anh ta!

Anh ta giật mình lập tức liền ngồi dậy, trong người nháy mắt liền ra một lớp mồ hôi lạnh, nhưng nhìn trước mặt, vẫn là không có gì cả.

Lần này không thể nào là có người cố ý hù dọa anh ta nữa, mới vừa rồi anh ta mặt quay vào vách tường ngủ, ai có thể đem mặt đưa vào trong vách tường được?

Anh ta nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời liền sợ hãi, mặt người trong vách tường? Không thể nào không thể nào, nhất định là gặp ác mộng, cái loại câu chuyện ma quỷ đó, làm sao có thể xuất hiện thật.

Bất quá mặc dù nói lời như vậy, nhưng anh ta cũng không ngủ được nữa, dùng chăn che mình lại, chỉ lộ ra một đôi mắt, làm bộ dáng vẻ đang ngủ, thực tế lại là ở trong tối thầm quan sát động tĩnh chung quanh.

Nhưng lần này, cũng không có tình huống dị thường xuất hiện, đại khái qua nhiều giờ, mỏi mệt lần nữa tấn công tới, anh ta cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng rốt cục vẫn vô thức ngủ thật say.

Ngay tại lúc này, bỗng nhiên anh ta mơ hồ lại nghe bên tai truyền đến tiếng khóc.

 

0.07771 sec| 2431.734 kb